Thật là một niềm vui lớn cho tôi được hiện diện với qúy vị. Tôi cám ơn Hòa Thượng Tiến Sĩ Bhaddanta Kumarabhivamsa, Chủ Tịch Ủy Ban Sangha Maha Nayaka Quốc Gia, về những lời chào mừng của ngài và các cố gắng của ngài trong việc tổ chức cuộc thăm viếng của tôi ở đây hôm nay. Khi chào kính tất cả qúy vị, tôi xin được bầy tỏ sự đánh giá cao của tôi đối với sự hiện diện của Ngài Thura Aung Ko, Bộ Trưởng Tôn Giáo Sự Vụ và Văn Hóa.
Cuộc gặp gỡ của chúng ta là một dịp quan trọng để làm mới và tăng cường các mối dây thân hữu và tôn trọng nhau giữa người Phật Giáo và người Công Giáo. Nó cũng là cơ hội để chúng ta khẳng định một cam kết đối với hòa bình, tôn trọng nhân phẩm và công lý cho mọi người nam nữ. Không những ở Miến Điện, mà còn ở khắp thế giới, người ta cần chứng tá chung này của các nhà lãnh đạo tôn giáo. Vì khi chúng ta nói bằng cùng một giọng nói để khẳng định các giá trị vượt thời gian về công lý, hòa bình và phẩm giá nền tảng của mỗi con người nhân bản, chúng ta quả đang cung hiến lời hy vọng. Chúng ta giúp người Phật Giáo, người Công Giáo và mọi người cố gắng vươn tới sự hoà hợp lớn lao hơn trong các cộng đồng của họ.
Trong mỗi thời đại, nhân loại đều phải trải nghiệm các bất công, các khoảnh khắc tranh chấp và bất bình đẳng giữa các dân tộc. Thời ta, các khó khăn này xem ra đặc biệt rõ ràng. Cho dù xã hội đã thực hiện được nhiều tiến bộ lớn lao về phương diện kỹ thuật, và người ta khắp trên thế giới đang càng ngày càng ý thức được nhân tính và số phận chung của mình, các vết thương của tranh chấp, nghèo đói, và áp bức vẫn còn đó, và tạo ra nhiều chia rẽ mới. Đứng trước các thách đố này, không bao giờ chúng ta được cam chịu. Vì dựa vào các truyền thống tâm linh riêng của chúng ta, chúng ta biết rằng có một đường đi lên phía trước, một nẻo đường dẫn tới hàn gắn, hiểu nhau, và tôn trọng nhau. Một nẻo đường đặt căn bản trên cảm thương và nhân ái yêu thương.
Tôi xin bầy tỏ lòng cảm mến của tôi đối với mọi người ở Miến Điện đang sống theo các truyền thống tôn giáo của Phật Giáo. Qua các lời dậy của Đức Phật và các chứng tá nhiệt tình của rất nhiều tăng già và tăng nữ, nhân dân của lãnh thổ này đã được đào tạo về các giá trị kiên nhẫn, khoan dung và tôn trọng sự sống, cũng như về linh đạo, một linh đạo biết lưu ý tới môi trường thiên nhiên của chúng ta và tôn trọng nó một cách sâu sắc. Như chúng ta biết, các giá trị này hết sức chủ yếu đối với việc phát triển toàn diện xã hội, bắt đầu với đơn vị nhỏ nhất nhưng chủ yếu nhất của nó là gia đình, và trải dài xuốt mạng lưới liên hệ vốn đem chúng ta lại với nhau: các liên hệ bén rễ trong văn hóa, trong tính sắc tộc, và quốc tịch, nhưng tối hậu trong nhân tính chung của chúng ta. Trong nền văn hóa gặp gỡ đích thực, các giá trị này có thể tăng cường các cộng đồng của chúng ta và giúp đem ánh sáng từ lâu mong đợi đến cho xã hội rộng lớn hơn.
Thách đố lớn của thời ta là giúp người ta mở lòng ra tiếp nhận thể siêu việt. Để có thể nhìn thật sâu vào bên trong và tự biết mình sao đó để thấy được sự nối kết qua lại với mọi người. Để hiểu ra rằng chúng ta không thể cô lập đối với nhau. Nếu chúng ta phải đoàn kết, vốn là mục đích của chúng ta, thì chúng ta cần thắng vượt mọi hình thức hiểu lầm, bất khoan dung, thiên kiến và thù hận. Chúng ta có thể làm thế cách nào? Lời dạy của Đức Phật hiến cho mỗi người chúng ta một hướng dẫn: “loại bỏ giận dữ bằng cách không giận dữ, thắng người làm điều xấu bằng điều tốt, hạ người tham lam bằng lòng đại lượng, thắng người dối trá bằng sự thật” (Dhammapada, XVII, 223). Các tâm tình tương tự cũng được gióng lên trong lời cầu nguyện vốn được gán cho Thánh Phanxicô Assisi: “Lạy Chúa, xin biến con thành khí cụ bình an của Chúa. Nơi hận thù, xin cho con gieo yêu thương, nơi lăng nhục, xin cho con gieo tha thứ… nơi tối tăm, xin cho con đem ánh sáng, và nơi buồn sầu, xin cho con đem niềm vui tới”.
Ước chi sự khôn ngoan trên tiếp tục gợi hứng cho mọi cố gắng nhằm cổ vũ lòng kiên nhẫn và hiểu biết nhau, và hàn gắn các vết thương của tranh chấp, các vết thương mà xuyên suốt nhiều năm tháng qua từng chia rẽ người của nhiều nền văn hóa, sắc tộc và xác tín tôn giáo khác nhau. Các cố gắng này không bao giờ lại chỉ là nhãn quan của các nhà lãnh đạo tôn giáo mà thôi, cũng không phải là năng quyền của một mình nhà nước. Đúng hơn, nó là toàn xã hội, tất cả những ai hiện diện trong cộng đồng, những người cần chia sẻ công việc thắng vượt tranh chấp và bất công. Thế nhưng, trách nhiệm đặc biệt của các nhà lãnh đạo dân sự và tôn giáo là bảo đảm để mọi tiếng nói đều được nghe thấy, ngõ hầu các thách dố và nhu cầu lúc này được hiểu rõ và đương đầu bằng tinh thần hợp tình hợp lý và liên đới lẫn nhau. Tôi ca ngợi công trình đang tiếp diễn của Hội Nghị Hòa Bình Panglong về phương diện này, và tôi cầu xin để những vị hướng dẫn cố gắng này tiếp tục cổ vũ sự tham gia lớn lao hơn của mọi người hiện sống tại Miến Điện. Việc này chắc chắn sẽ giúp công trình thăng tiến hòa bình, an ninh và một nền thịnh vượng bao gồm mọi người.
Quả thực, nếu các cố gắng trên muốn sinh các hoa trái lâu dài, thì cần có sự hợp tác lớn lao hơn giữa các nhà lãnh đạo tôn giáo. Về phương diện này, tôi muốn qúy vị biết cho rằng Giáo Hội Công Giáo là một người sẵn sàng hùn hạp. Các cơ hội để các nhà lãnh đạo tôn giáo gặp gỡ nhau và đối thoại với nhau đang được chứng tỏ là một yếu tố đáng lưu ý trong việc cổ vũ công lý và hòa bình ở Miến Điện. Tôi ý thức rằng hồi tháng Tư năm nay, Hội Đồng Giám Mục Công Giáo đã tổ chức một hội nghị hòa bình trong hai ngày, trong đó, các nhà lãnh đạo của nhiều cộng đồng tôn giáo khác nhau đã tham dự, cùng với các đại sứ và đại diện của các cơ quan phi chính phủ. Những cuộc tụ tập như thế là điều chủ yếu nếu chúng ta muốn thâm hậu hóa sự hiểu biết lẫn nhau của chúng ta và khẳng định sự nối kết qua lại và số phận chung của chúng ta. Công lý chân chính và hòa bình lâu dài chỉ có thể đạt được khi chúng được mọi người bảo đảm.
Các bạn thân mến, mong sao người Phật Giáo và người Công Giáo cùng sánh bước với nhau dọc con đường hàn gắn này, và làm việc bên nhau cho thiện ích của mọi người đang sinh sống trên lãnh thổ này. Trong Thánh Kinh Kitô Giáo, Tông Đồ Phaolô khuyến khích các thính giả của ngài vui với người vui, khóc với người khóc (xem Rm 12:15), khiêm hạ mang gánh nặng của nhau (xem Gl 6:2). Nhân danh các anh chị em Công Giáo của tôi, tôi xin bầy tỏ lòng sẵn sàng tiếp tục cùng đi với các bạn và cùng gieo các hạt giống hòa bình và hàn gắn, cảm thương và hy vọng trên lãnh thổ này.
Một lần nữa, tôi xin cám ơn qúy vị đã mời tôi tới đây với qúy vị hôm nay. Tôi xin ơn trên ban cho qúy vị niềm vui và hòa bình.
Cuộc gặp gỡ của chúng ta là một dịp quan trọng để làm mới và tăng cường các mối dây thân hữu và tôn trọng nhau giữa người Phật Giáo và người Công Giáo. Nó cũng là cơ hội để chúng ta khẳng định một cam kết đối với hòa bình, tôn trọng nhân phẩm và công lý cho mọi người nam nữ. Không những ở Miến Điện, mà còn ở khắp thế giới, người ta cần chứng tá chung này của các nhà lãnh đạo tôn giáo. Vì khi chúng ta nói bằng cùng một giọng nói để khẳng định các giá trị vượt thời gian về công lý, hòa bình và phẩm giá nền tảng của mỗi con người nhân bản, chúng ta quả đang cung hiến lời hy vọng. Chúng ta giúp người Phật Giáo, người Công Giáo và mọi người cố gắng vươn tới sự hoà hợp lớn lao hơn trong các cộng đồng của họ.
Trong mỗi thời đại, nhân loại đều phải trải nghiệm các bất công, các khoảnh khắc tranh chấp và bất bình đẳng giữa các dân tộc. Thời ta, các khó khăn này xem ra đặc biệt rõ ràng. Cho dù xã hội đã thực hiện được nhiều tiến bộ lớn lao về phương diện kỹ thuật, và người ta khắp trên thế giới đang càng ngày càng ý thức được nhân tính và số phận chung của mình, các vết thương của tranh chấp, nghèo đói, và áp bức vẫn còn đó, và tạo ra nhiều chia rẽ mới. Đứng trước các thách đố này, không bao giờ chúng ta được cam chịu. Vì dựa vào các truyền thống tâm linh riêng của chúng ta, chúng ta biết rằng có một đường đi lên phía trước, một nẻo đường dẫn tới hàn gắn, hiểu nhau, và tôn trọng nhau. Một nẻo đường đặt căn bản trên cảm thương và nhân ái yêu thương.
Tôi xin bầy tỏ lòng cảm mến của tôi đối với mọi người ở Miến Điện đang sống theo các truyền thống tôn giáo của Phật Giáo. Qua các lời dậy của Đức Phật và các chứng tá nhiệt tình của rất nhiều tăng già và tăng nữ, nhân dân của lãnh thổ này đã được đào tạo về các giá trị kiên nhẫn, khoan dung và tôn trọng sự sống, cũng như về linh đạo, một linh đạo biết lưu ý tới môi trường thiên nhiên của chúng ta và tôn trọng nó một cách sâu sắc. Như chúng ta biết, các giá trị này hết sức chủ yếu đối với việc phát triển toàn diện xã hội, bắt đầu với đơn vị nhỏ nhất nhưng chủ yếu nhất của nó là gia đình, và trải dài xuốt mạng lưới liên hệ vốn đem chúng ta lại với nhau: các liên hệ bén rễ trong văn hóa, trong tính sắc tộc, và quốc tịch, nhưng tối hậu trong nhân tính chung của chúng ta. Trong nền văn hóa gặp gỡ đích thực, các giá trị này có thể tăng cường các cộng đồng của chúng ta và giúp đem ánh sáng từ lâu mong đợi đến cho xã hội rộng lớn hơn.
Thách đố lớn của thời ta là giúp người ta mở lòng ra tiếp nhận thể siêu việt. Để có thể nhìn thật sâu vào bên trong và tự biết mình sao đó để thấy được sự nối kết qua lại với mọi người. Để hiểu ra rằng chúng ta không thể cô lập đối với nhau. Nếu chúng ta phải đoàn kết, vốn là mục đích của chúng ta, thì chúng ta cần thắng vượt mọi hình thức hiểu lầm, bất khoan dung, thiên kiến và thù hận. Chúng ta có thể làm thế cách nào? Lời dạy của Đức Phật hiến cho mỗi người chúng ta một hướng dẫn: “loại bỏ giận dữ bằng cách không giận dữ, thắng người làm điều xấu bằng điều tốt, hạ người tham lam bằng lòng đại lượng, thắng người dối trá bằng sự thật” (Dhammapada, XVII, 223). Các tâm tình tương tự cũng được gióng lên trong lời cầu nguyện vốn được gán cho Thánh Phanxicô Assisi: “Lạy Chúa, xin biến con thành khí cụ bình an của Chúa. Nơi hận thù, xin cho con gieo yêu thương, nơi lăng nhục, xin cho con gieo tha thứ… nơi tối tăm, xin cho con đem ánh sáng, và nơi buồn sầu, xin cho con đem niềm vui tới”.
Ước chi sự khôn ngoan trên tiếp tục gợi hứng cho mọi cố gắng nhằm cổ vũ lòng kiên nhẫn và hiểu biết nhau, và hàn gắn các vết thương của tranh chấp, các vết thương mà xuyên suốt nhiều năm tháng qua từng chia rẽ người của nhiều nền văn hóa, sắc tộc và xác tín tôn giáo khác nhau. Các cố gắng này không bao giờ lại chỉ là nhãn quan của các nhà lãnh đạo tôn giáo mà thôi, cũng không phải là năng quyền của một mình nhà nước. Đúng hơn, nó là toàn xã hội, tất cả những ai hiện diện trong cộng đồng, những người cần chia sẻ công việc thắng vượt tranh chấp và bất công. Thế nhưng, trách nhiệm đặc biệt của các nhà lãnh đạo dân sự và tôn giáo là bảo đảm để mọi tiếng nói đều được nghe thấy, ngõ hầu các thách dố và nhu cầu lúc này được hiểu rõ và đương đầu bằng tinh thần hợp tình hợp lý và liên đới lẫn nhau. Tôi ca ngợi công trình đang tiếp diễn của Hội Nghị Hòa Bình Panglong về phương diện này, và tôi cầu xin để những vị hướng dẫn cố gắng này tiếp tục cổ vũ sự tham gia lớn lao hơn của mọi người hiện sống tại Miến Điện. Việc này chắc chắn sẽ giúp công trình thăng tiến hòa bình, an ninh và một nền thịnh vượng bao gồm mọi người.
Quả thực, nếu các cố gắng trên muốn sinh các hoa trái lâu dài, thì cần có sự hợp tác lớn lao hơn giữa các nhà lãnh đạo tôn giáo. Về phương diện này, tôi muốn qúy vị biết cho rằng Giáo Hội Công Giáo là một người sẵn sàng hùn hạp. Các cơ hội để các nhà lãnh đạo tôn giáo gặp gỡ nhau và đối thoại với nhau đang được chứng tỏ là một yếu tố đáng lưu ý trong việc cổ vũ công lý và hòa bình ở Miến Điện. Tôi ý thức rằng hồi tháng Tư năm nay, Hội Đồng Giám Mục Công Giáo đã tổ chức một hội nghị hòa bình trong hai ngày, trong đó, các nhà lãnh đạo của nhiều cộng đồng tôn giáo khác nhau đã tham dự, cùng với các đại sứ và đại diện của các cơ quan phi chính phủ. Những cuộc tụ tập như thế là điều chủ yếu nếu chúng ta muốn thâm hậu hóa sự hiểu biết lẫn nhau của chúng ta và khẳng định sự nối kết qua lại và số phận chung của chúng ta. Công lý chân chính và hòa bình lâu dài chỉ có thể đạt được khi chúng được mọi người bảo đảm.
Các bạn thân mến, mong sao người Phật Giáo và người Công Giáo cùng sánh bước với nhau dọc con đường hàn gắn này, và làm việc bên nhau cho thiện ích của mọi người đang sinh sống trên lãnh thổ này. Trong Thánh Kinh Kitô Giáo, Tông Đồ Phaolô khuyến khích các thính giả của ngài vui với người vui, khóc với người khóc (xem Rm 12:15), khiêm hạ mang gánh nặng của nhau (xem Gl 6:2). Nhân danh các anh chị em Công Giáo của tôi, tôi xin bầy tỏ lòng sẵn sàng tiếp tục cùng đi với các bạn và cùng gieo các hạt giống hòa bình và hàn gắn, cảm thương và hy vọng trên lãnh thổ này.
Một lần nữa, tôi xin cám ơn qúy vị đã mời tôi tới đây với qúy vị hôm nay. Tôi xin ơn trên ban cho qúy vị niềm vui và hòa bình.